Tôi ngồi bên hàng hiên của một cái quán cafe cóc quen thuộc nghe bài hát “Mang tiền về cho mẹ” của Đen Vâu: “Bài hát hay nhất trần đời là lời mẹ ru giữa trưa nắng hè. Những ngày dài nhất trần đời là mẹ đi chợ xa chưa thấy về” mà cay cay khóe mắt.
Màu nắng tháng ba đung đưa dịu nhẹ trong gió xuân như một lời tình tự. Không oi ả, gay gắt như nắng hè, không khô khốc như nắng thu hanh gầy heo may, nắng tháng ba trong trẻo, đỏng đảnh như thiếu nữ tuổi xuân thì. Ấy là những sợi nắng mềm mại, hây hây nhạ