Vườn nhà tôi có cả trăm cây cau, suốt bốn mùa cau tỏa bóng xanh rười rượi. Tuổi thơ tôi gắn bó với vườn cau suốt cả bốn mùa...
Ngày ấy đói và rét vô cùng, đến bữa, nồi canh cua đồng được mẹ bưng lên khói bay nghi ngút, mùi thơm tỏa ra quanh bếp xộc vào mũi, vào cái bụng đang réo ầm ầm...
Trong những giấc mơ mùa đông ấm nồng, tôi vẫn còn nghe thánh thót tiếng gọi “Bà Cách ơi! Đi nổ đùng không?”. Tự nhiên lúc ấy cho đến mãi sau này, dù tỉnh hay mơ tôi vẫn cứ mong chờ một mùa nổ cốm để biết được mùa đông đã lại về.
Màu nắng vàng đã chói chang khắp lối, cơn gió khẽ xào xạc đung đưa trên tàng lá hắt hơi nóng hầm hập. Một chiều chênh chao phố thị, ta nhớ những mùa hạ yêu thương đã qua…
Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn dành tình yêu thương và sự quan tâm đặc biệt cho trẻ thơ. Học và làm theo gương Bác, thời gian qua, chính quyền, đoàn thể và các địa phương Hà Tĩnh đã không ngừng chăm sóc, giáo dục những mầm non của đất nước.
Mới đó mà đã hơn 10 năm ông tôi đi xa. Tôi - đứa trẻ con năm nào líu ríu theo dì, theo mẹ về quê giờ đã trở thành người mẹ, lại vẫn líu ríu dắt hai đứa con nhỏ về thăm quê ngoại mà lòng vẫn không hết bồn chồn.